Người con gái trò chuyện với từng hạt mưa
[02/12/2012 21:57 | Chuyện bên hồ | Nhận xét(0) | Đọc(6870) ]
Nguồn: Tự viết || Sưu tầm | Lớn | Vừa | Nhỏ
Nguồn: Tự viết || Sưu tầm | Lớn | Vừa | Nhỏ
Ngày 1-12-2012, trên màn hình TV, cô dẫn Chương trình Dự báo thời tiết xinh đẹp thông báo: “ Do ảnh hưởng của không khí lạnh suy yếu, nền nhiệt tại Hà Nội trong sáng 1-12-2012 đã tăng khoảng 3-4 độ C so với ngày hôm qua, lên ngưỡng 21-23 độ C. Tuy nhiên do ảnh hưởng của dòng xiết trong đới gió tây trên cao cho nên trời nhiều mây, kèm mưa. Độ ẩm không khí tại Hà Nội trong sáng nay phổ biến từ 92 - 100% gây sương mù dày đặc, tầm nhìn xa giảm xuống còn từ 0,3-1m trong sương mù” .
Từ nguồn thông tin ấy, không còn lý do gì để tôi không nhao ra hồ Hoàn Kiếm, cảm nhận cảnh trời đất gặp nhau, giao hòa trong mờ ảo.
Tôi biết một cô bạn đồng nghiệp rất ghét những ngày mùa đông giá rét, mưa gió sụt sùi. Nhất là khi ngồi một mình, bó gối nhìn trời giá lạnh, xam xám, qua khung cửa sổ.
Ấy thế mà khi ra hồ Hoàn Kiếm, tôi thấy cô bạn đồng nghiệp ở đó từ lúc nào. Cô không cần để ý đế ai, ngồi quay mặt ra hồ nhìn Tháp Rùa mờ dần trong sương. Cô trò chuyện với từng hạt mưa, sứ giả của vũ trụ bao la tới thăm. Sự cô đơn, lẻ loi tan biết, cô thỏa sức giãi bày, tâm sự với từng hạt mưa nỗi nhớ thầm kín, niềm vui và nỗi buồn từ mỗi ngày trong cuộc sống.
Cô giơ tay đỡ từng hạt mưa để gửi gắm mơ ước của mình trước khi nó bay đi hòa tan vào không trung bao la.
Hồ Hoàn Kiếm là vậy, khi vui không thể không đến, khi buồn, cô đơn không thể rời xa !
Hà Hồng
Từ nguồn thông tin ấy, không còn lý do gì để tôi không nhao ra hồ Hoàn Kiếm, cảm nhận cảnh trời đất gặp nhau, giao hòa trong mờ ảo.
Tôi biết một cô bạn đồng nghiệp rất ghét những ngày mùa đông giá rét, mưa gió sụt sùi. Nhất là khi ngồi một mình, bó gối nhìn trời giá lạnh, xam xám, qua khung cửa sổ.
Ấy thế mà khi ra hồ Hoàn Kiếm, tôi thấy cô bạn đồng nghiệp ở đó từ lúc nào. Cô không cần để ý đế ai, ngồi quay mặt ra hồ nhìn Tháp Rùa mờ dần trong sương. Cô trò chuyện với từng hạt mưa, sứ giả của vũ trụ bao la tới thăm. Sự cô đơn, lẻ loi tan biết, cô thỏa sức giãi bày, tâm sự với từng hạt mưa nỗi nhớ thầm kín, niềm vui và nỗi buồn từ mỗi ngày trong cuộc sống.
Cô giơ tay đỡ từng hạt mưa để gửi gắm mơ ước của mình trước khi nó bay đi hòa tan vào không trung bao la.
Hồ Hoàn Kiếm là vậy, khi vui không thể không đến, khi buồn, cô đơn không thể rời xa !
Hà Hồng
Đánh giá bài viết